[Cảm nhận của học viên tham gia buổi hội thảo Nếu Tôi Biết Khi Còn 20 của EVOL]

Điều đầu tiên, em xin gửi lời cảm ơn chân thành đến EVOL đã tạo điều kiện để em có thể tới được buổi hội thảo xuất sắc này. Em cũng xin gửi lời cảm ơn đến diễn giả Trần Đăng Triều (chú Triều Mập – cháu xin được gọi chú bằng cái tên thân mật) vì những chia sẻ bằng chính những trải nghiệm quý báu, cũng như những giá trị mà chú đã truyền đạt (tiêm vacxin) đến chúng cháu một cách đầy nhiệt huyết và em xin cảm ơn toàn thể các anh chị làm trong ban tổ chức ngày hôm qua đã hỗ trợ một cách nhiệt tình, nồng ấm trong suốt thời gian buổi hội thảo diễn ra!

Từ trước đến nay em luôn là một người sống một cách thụ động (LƯỜI – trong giao tiếp, trong công việc, trong các mối quan hệ,…). Và em nghĩ rằng, em luôn muốn chạm đến thành công nhưng em lại không tích cực vươn lên để chạm được nó mà chỉ ngắm nhìn, ao ước sẽ có một ngày mình thành công trong sự nghiệp. Thật sự, em biết điều này là rất hoang đường. Ngày qua ngày, em chỉ có làm những việc mà em bắt buộc phải làm (như đi học) rồi lại trở về nhà làm những việc vặt trong nhà; cứ thế thời gian qua đi một cách tiếc nuối. Em lúc đó thật sự, không biết phải làm gì để thay đổi và khiến mình trở nên năng động hơn. Sau khi đọc được mẩu thông tin về hội thảo, em đã suy nghĩ và có một cái gì đó thôi thúc em rằng em phải đứng lên đi, đứng lên và làm một cái gì đó ngay từ bây giờ đi. Và chính điều đó đã khiến em tới với buổi hội thảo.

Chỉ có 2 tiếng, trong 2 tiếng đó với em như một thế giới mới, em được lắng nghe những điều có giá trị, được làm quen với nhiều người trong vòng 10 phút (một thử thách rất hay và thú vị do chú Triều Mập nêu ra mặc dù đến hôm nay em chỉ còn nhớ thông tin của 5/10 người). Bình thường đầu óc em rất đãng trí, nhưng không hiểu sao cho đến tận bây giờ, những “liều thuốc vacxin” ấy như đọng lại và văng vẳng bên tai em, từng lời nói dí dỏm nhưng cũng sâu sắc của chú giống như những hạt giống đang bám chặt vào tâm trí em vậy.

Ngoài ra, những bài học mà chú truyền đạt có giá trị rất lớn (bài học về trường đời của chú, câu chuyện về 4 em bé tài giỏi, BƯỚC RA KHỎI ĐÁM ĐÔNG – tạo nên sự khác biệt, rào cản giao tiếp, thế nào là SỐNG THỬ, thế nào là QUĂNG BOM,…). Cảm giác như em có thể mỗi lần nhắm mắt lại và buổi hội thảo vẫn đang diễn ra. Những điều tuyệt vời này đã giúp em cởi mở hơn, truyền cảm hứng để em có thể tự tin và quyết đoán hơn trong mọi vệc, cho em cảm nhận một cách chính xác về SỰ KHÁC BIỆT, thôi thúc em phải hành động và tự chủ trong cảm xúc cũng như công việc. Thật sự, em không thể diễn tả được hết niềm hân hoan, hạnh phúc và biết ơn đến nhường nào đâu ạ. Em sẽ nỗ lực trong mọi việc, áp dụng một cách thông minh và đầy đủ nhất những gì em có thể học và trải nghiệm được qua buổi hội thảo để giúp em có một cuộc sống hạnh phúc và tuyệt vời hơn!

MỘT LẦN NỮA EM XIN TRÂN TRỌNG CẢM ƠN!

Lê Hương Giang

[blog_songvakhatvong]